“Tây Tiến là sự tiếp nối của dòng thơ tình nhưng luôn được tác giả thổi vào một sức sống trẻ trung, mới mẻ, khác hẳn với những vần thơ buồn đau”. – Vũ Thu Phương
Tây Tiến – Chân dung thiên nhiên và chân dung người lính.
Tây Tiến là một trong những bài thơ hay nhất của nền văn học Việt Nam, luôn chảy giữa tình và thực, giữa hài hoà và phong cách và lòng dũng cảm kiên định. Có thể nói, Quang Dũng đã thổi hồn vào những tác phẩm của mình một cuộc đời rất thơ, nên tất cả những điều này đều tô đậm vẻ đẹp tự nhiên của thơ và phản ánh hình ảnh người chiến sĩ hào hoa Hà Thành.
Vẻ đẹp tự nhiên
Tây Bắc là quê hương của nhiều thi ca, bởi văn hóa địa phương có nét đẹp riêng, ở đó có tình thơ và sự hoang dã cũng như sự hiểm trở của núi rừng. Vẻ đẹp ấy đã chiếm trọn trái tim nhà thơ:
“Sông xa Tây Tiến ơi!
Nhớ núi rừng nhớ chơi vơi.
Sai Khao bao trùm một đội quân mệt mỏi,
Mường Lát đêm hoa một chút.“
Bài thơ mở đầu bằng bức tranh sông Mã, một địa danh bình dân ở Tây Bắc. Nó đánh thức khát vọng về núi rừng hoang sơ, hùng vĩ của nhà thơ. Tâm trạng cao trong thơ và mũi:
Nhớ núi nhớ chơi vơi
Với một niềm khao khát khó tả, một câu văn vui đùa tả nỗi đau nhưng thật khó và khó diễn tả thành lời. Những sự chia rẽ không có kế hoạch như vậy, vốn chỉ tồn tại trong mong muốn, rất phổ biến trong thời chiến:
Đó là một sự tương phản màu đỏ tươi
Tươi như chim én hồng
Vào buổi trưa một ngày trời gần như mùa đông
Mùa thu, chợt nắng vàng rực rỡ – Tách màu đỏ
Nhà thơ nhớ cảnh Tây Bắc:
Sai Khao bao trùm một đội quân mệt mỏi,
Mường Lát đêm hoa một chút.
Nhà thơ chọn một địa danh xa lạ, ít được nhắc đến để miêu tả vẻ đẹp của nơi đây vắng vẻ, ít người qua lại. Tây Tiến là tất cả về khát vọng không gì lay chuyển được của nhà thơ về một thế giới mà chốn quan trường xưa kia. Vì vậy, xét về địa điểm này, chúng ta nhận thấy rằng những kỷ niệm cũ hiện về trong hiện thực mới, lẫn lộn, tạo ra sự nhầm lẫn giữa hai nơi: không gian hiện hữu và không gian ký ức. Kết quả là, dù xa lạ, nhưng qua cuộc đời thơ và ý tưởng của Quang Dũng, nơi đây làm xao xuyến trí nhớ người đọc, giúp họ cảm thấy an nhiên và “Quang Dũng – trôi” trong một thế giới đẹp đẽ, nguy hiểm và mộng mơ. , đáng yêu.
Chất lượng đó được nêu rõ ràng trong các đoạn sau:
Leo lên một ngọn núi cao,
Heo hút rượu, mùi súng khét lẹt.
Cao một nghìn mét, thấp một nghìn mét,
Pha Luông nhà ai mưa rơi xa.
Nhà thơ sử dụng cách dẫn 4/4 để câu thơ như ngắt làm đôi, gợi tả độ cao của núi rừng Tây Bắc. Thuật ngữ “đường cong”, “vực sâu” chỉ sự phức tạp của khoảng cách méo mó, câu văn mạnh mẽ làm tăng tần suất phức tạp của văn hóa Tây Bắc. Chiều dài Đông Bắc được xác định qua câu thơ “súng ngửi trời” là chiến công của Quang Dũng. Lượng từ dồi dào trong hàng nghìn từ càng làm tăng khoảng cách. uy nghiêm khủng khiếp vươn lên từ đỉnh núi cao, vươn tới tận trời cao; từ con đường quanh co uốn lượn xuyên qua hàng ngàn ngọn núi hiểm trở. Bài thơ này khiến người đọc phải suy ngẫm, hun đúc. Trong nghệ thuật thơ và âm nhạc, sự kết hợp thông minh giữa các từ ngữ đã giúp người đọc cảm nhận thế giới tự nhiên một cách trọn vẹn hơn.
Nhưng Tây Bắc không chỉ đẹp, không chỉ đẹp. Ở Tây Bắc cũng có thơ và tình:
Pha Luông nhà ai mưa rơi xa
Đoạn văn này bất chợt sử dụng mọi âm điệu để miêu tả bài thơ núi rừng Tây Bắc, ta hình dung được cảnh núi rừng ẩn hiện sau màn mưa, thật yên bình và đẹp đẽ. Tây Bắc luôn có hai mặt, một bên là hiểm trở nhất, một bên là bình yên đến lạ lùng:
Nhớ Tây Tiến cơm cháy,
Bà Châu mùa bạn thơm gạo.
Ồ! Tây Bắc đẹp như một cô gái, thiên nhiên ẩn hiện trong khói, hương, ấm áp và đầy tình người. Thơ Chế Lan Viên cũng viết:
Tôi đã nắm tay bạn vào cuối mùa giải chiến dịch
Vắt xôi để nuôi các chiến binh của tôi, và tôi ẩn mình giữa rừng
Vị trí phía tây bắc không có lịch
Bữa cơm nếp đầu tiên còn thơm
Có lẽ văn hóa Tây Bắc – cội nguồn của sự tiến hóa luôn làm rung động bao trái tim thơ ca bằng vẻ đẹp và tình yêu cao cả của nó.
Chân dung của một người lính
Hình tượng người lính trong Tây Tiến rất đặc biệt, trong khi các nhà thơ đương thời mạnh dạn đi tìm vẻ đẹp của mình thì Quang Dũng lại hướng về vẻ đẹp của những chàng trai. Không ngần ngại chỉ ra những thực tế đau khổ để thể hiện vẻ đẹp của Bộ đội Cụ Hồ nhân hậu, đảm đang:
Người phương tây không mọc tóc
Quân xanh nguy hiểm và ác liệt
Nhà thơ Quang Dũng đã gọi những chiến binh của mình bằng cái tên duyên dáng “đội quân không có tóc”. Điều thú vị là những người này đã lấy sự thật cay đắng của cuộc khủng hoảng để biến niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng. “và” cua dữ “, một mặt và thiếu khó khăn, một mặt là anh hùng của quân đội.” Tây Tiến Ba chữ “sợ hãi, ác liệt” làm nên một câu thơ mạnh mẽ, thú vị, người đọc nghe được khí phách của người lính ra trận, đoạn văn có khí phách dũng mãnh, đồng thời thể hiện được khí phách của người chiến sĩ. vượt qua.
Họ đang phân tán ra nước ngoài trên những vùng đất xa xôi,
Ra trận không tiếc đời xanh.
Tấm áo thay áo, anh về đất;
Những dòng sông réo rắt bài hát của chính anh ấy
Những con người có lý tưởng sống cao đẹp, đã ra đi không tiếc tuổi trẻ, vì quyền tự do, tự do của đất nước, ví như công cuộc tiến hóa lâu dài. Nhà thơ đã dùng hình ảnh áo bào làm biểu tượng cho cái chết của người lính, cũng như sự trân trọng sâu sắc của nhà thơ đối với nó, cũng như làm cho những cái chết ấy trở nên đáng trân trọng.
Nhưng ngay cả người chiến sĩ trong thơ Quang Dũng cũng có một dạng tình riêng:
Đôi mắt nhìn gửi giấc mơ xuyên biên giới
Mơ về đêm Hà Nội đẹp, thơm.
Trong một bài báo có nhan đề “Thế sự”, Nguyễn Đình Thi đã từng viết:
Những người ra đi đầu tiên không nhìn lại
Mùa thu để lại những kệ đầy ánh sáng mặt trời
Nghĩa là dù ông có ra đi vẫn không thể gỡ được mối bất bình, người dân Hà Nội có chí cao, nhưng cũng không nỡ bỏ qua vẻ đẹp kiêu sa của họ. Hai câu thơ nhấn mạnh hai từ “mơ” và “mơ”, từ “hát” được sử dụng rất nhuần nhuyễn, diễn tả được nỗi khát khao dạt dào, bao khát khao chân thành dâng lên trên đôi mắt. “Big Eyes” có nghĩa là thực hiện hành động mạnh mẽ, nhưng không phải là trừng phạt hoặc đe dọa, mà là một biểu hiện đau đớn, khó chịu phản ánh sự khao khát và thèm muốn. Từ “giấc mơ” truyền đạt ý tưởng về việc che phủ trên tấm màn che.
Đoạn văn được chia thành hai phần, một phần dành cho bản thân và phần còn lại là niềm tự hào. Trong giấc mơ, người lính được phép mơ về những hạnh phúc riêng tư, những khát khao nhỏ nhoi ẩn chứa trong hình ảnh Kiều thơm:
Những điều tuyệt vời trong một thế giới tuyệt vời
Nhưng đừng quên những bí mật nhỏ
Trung thành nhất là tình yêu của thế giới
Loài hoa nào cũng chứa chan tình người – Màu tím
Các nhà thơ luôn chú ý đến những rung động tinh vi của quân tử, đó là một nhận thức chung. Bị cáo Phong Lan khẳng định: “Tây Tiến là cột trụ bất tử của người chiến sĩ vô danh” – bất tử bởi vẻ đẹp kiêu sa, mạnh mẽ và bi tráng.
Phương Tây, với những hình ảnh mang tính biểu tượng, thể hiện nét văn hóa thanh cao, hiền hòa và thơ mộng của Tây Bắc, đồng thời khắc họa hình ảnh người chiến sĩ hào hoa, khí phách đậm chất Hà Nội.
đồng cỏ
.