Nói đến Thơ Mới, chúng ta không thể không nhớ đến câu nói của nhà phê bình Hoài Thanh: “Đời ta ở trong cái vòng của ta. Mất bề rộng thì tìm sâu. Nhưng sâu thẳm, ta bước ra lạnh lùng. Cổ tích với Thế Lữ, ta thích phiêu lưu với Lưu Trọng Lư, tôi điên cuồng với anh ấy Hàn Mặc Chỉ, Chế Lan Viênchúng tôi yêu nhau Xuân Diệu. Nhưng hang động của huyền thoại đã đóng lại, tình yêu không bền vững, điên cuồng rồi thức tỉnh, lay động và bất lực. Tôi bị tàn phá và buồn bã để trở lại cuộc sống của tôi Huy Cận. ”Đúng vậy, Huy Cận (một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất trong nhóm thơ Thơ Mới) trước Cách mạng Tháng Tám thật đáng thương, luôn yêu“ tận hưởng thiên nhiên để giảm bớt cái khổ của thế gian ”.Tràng Giang”- tập thơ“ Lửa thiêng ”để đời là kết tinh nhiều nhất Hồn thơ Huy Cận. Câu đầu và câu thứ hai của bài thơ này miêu tả hình ảnh dòng sông buồn và ô nhiễm, qua đó bộc lộ cảm xúc của người viết.
Bài thơ “Tràng Giang” gây được ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc ngay từ nhan đề và ngôn từ của tác phẩm. Trong từ điển Hán Việt, “Tràng Giang” có nghĩa là sông dài.Nhưng thay vì dùng “Trường giang” (cũng có nghĩa là sông dài), Huy Cận lại chọn “Tràng giang” với hai chữ “ang” liền nhau. Tại sao? Vì từ “ang” mở ra một dòng sông lớn mênh mông, rộng lớn. Dòng sông không ổn định, nhưng luôn phát triển và chảy. Đồng thời, có lẽ đây là di sản của tác giả từ hai chữ “Trường giang đại hải”. Đây không chỉ là một dòng sông, một dòng sông nước bình thường, mà còn là dòng chảy lịch sử, sinh lực của biết bao con người. Câu châm ngôn: “Trời rộng sông dài” thể hiện phần buồn của thiên nhiên. Tổng hợp lại, phần mở đầu và nhan đề giúp nêu và giải thích nội dung của toàn bộ bài thơ.
Trước đó trong bài thơ của mình, nhà văn đã viết:
“Những con sóng mang đầy nỗi buồn và sự đau buồn
Thuyền xuống mái bằng “
Từ “sóng” do nhà thơ đặt ra, hiểu theo nghĩa bóng để nói lên suy nghĩ của mình. Không phải những con sóng mạnh đánh vào bờ biển, mà là những con sóng nhẹ nhàng. Thật bi thảm làm sao khi đủ loại sóng vỗ bờ cát! Đối lập với vùng nước rộng lớn, đối lập với vùng rộng lớn hơn là hình ảnh một chiếc thuyền nhỏ. Tuy nhiên, con thuyền trống rỗng. Con thuyền đang “rời mái chèo”. Trong thơ ca cổ đại, con người luôn cô đơn và trẻ trung khi đối mặt với một vũ trụ kỳ lạ và đáng sợ, nhưng dưới vỏ bọc của Huy Cận, một bức tranh thiên nhiên mà họ vẽ nên thật cô đơn và tĩnh lặng khi không có ai bên cạnh. Dụ ngôn về đứa con hoang đàng, thậm chí còn không diễn tả được việc nhà thơ không chịu khuất phục trước trời !? Hai từ “điệp điệp” và “song song” được nhà văn cẩn thận đặt ở cuối câu thơ để tạo thành một từ rõ ràng. Dù đã hết lời, nhưng ý nghĩa của bài thơ và bài tứ tuyệt vẫn còn nghe mãi.
Đọc hai dòng cuối của khổ thơ đầu, ta thấy được mối liên hệ giữa thơ cổ và thơ hiện đại:
“Thuyền về cũng buồn
Cành củi khô xếp nhiều hàng “
Thuyền nước và hình ảnh thơ, nhạc cụ nổi tiếng trong thơ ca cổ. Họ dường như luôn luôn hòa thuận, họ luôn đi cùng nhau; Nhưng trong lời kể của Huy Cận, ta thấy có sự xa cách. Một bên là “trở lại”, một bên là “lại”, nhưng họ không thể đi cùng nhau. Nhưng dù có đi đâu, về đâu thì họ vẫn mang theo nỗi cô đơn. Tâm tư nhà thơ quấn quít, khép kín, bao trùm mọi sự kiện. Trong bóng đêm hiu quạnh, hình ảnh “củi khô” chợt hiện ra và đi vào thơ Huy Cận. Đây là một điều rất mới, vì “mộc” không phải là thơ, và chưa ai dùng nó trong việc làm thơ. Hình ảnh “những que củi” là ẩn dụ về trách nhiệm, về cuộc sống của những người trẻ cơ nhỡ, lang thang cơ nhỡ, không thể đứng vững được. Qua đây, chúng ta có thể thấy được phần nào những suy nghĩ, tư tưởng của tác giả về con người và cuộc đời buồn.
Nếu ở khổ thơ đầu, tác giả nhắc đến Tràng Giang gần kề, thì sang đoạn hai, Huy Cận chuyển sang tầm nhìn xa – buồn hơn:
“Ngọn gió nhỏ hiu quạnh trong gió”
Ở đây, nhà thơ đang nói đến cồn cát, nhưng chỉ ngọn núi “nhỏ”; nhà thơ nói đến gió, nhưng chỉ là gió “rơi”. Tuyệt nhiên, ở mảnh đất “Tràng Giang”, có những bức tranh nhỏ bé, hiu quạnh và mát mẻ. Hệ thống từ lóng được tác giả sử dụng ở đầu bài thơ không làm cho đoạn văn trở nên hấp dẫn mà chỉ gây buồn, thể hiện sự nhỏ bé đối với những đứa trẻ mồ côi.
Người ta thường nói muốn tìm hiểu cuộc sống ở đâu đó thì hãy đến bến sông, chợ búa. Nhưng sông ở đây đã là sông “buồn” rồi, còn chợ thì sao …:
“Tiếng ồn ào của một ngôi làng xa chợ buổi trưa
Câu thơ có thể hiểu theo hai nghĩa: một là đâu đó xa xa vọng lại tiếng chợ búa ồn ào; thứ hai, thậm chí không có một chút âm thanh sống nào từ khu chợ đó. Dù bằng cách nào, nó đúng. Tác giả đã sử dụng kỹ thuật di chuyển và chạm khắc để miêu tả những nơi hoang vắng, yên tĩnh và tăm tối nhất. Từ nơi này không còn dấu hiệu của sự sống, một mình Huy Cận lẻ loi đứng giữa sông, giữa trời và đất.
Hai câu thơ sau, hình ảnh thơ song hành, mở ra một không gian bao la, đa nghĩa:
Mặt trời lặn và bầu trời thăm thẳm
Song long, trời bao la, tịch mịch cô độc ”
Mặt trời ló dạng làm cho cả một khúc sông dài vốn đã cao lại càng thêm cao. Khi bầu trời mọc lên, bầu trời vốn đã trải dài sẽ mở rộng ra. Khi không gian phát triển chậm lại, ý thơ trở nên rộng lớn hơn. Thông thường, mọi người nói “chiều cao”, nhưng người viết của chúng tôi sử dụng từ “sâu” để thay thế. Anh muốn khám phá sự vĩ đại của vũ trụ, không gian mở ra bốn chiều: cao hơn, sâu hơn, rộng lớn hơn và vô tận. Nhờ tài năng điện ảnh độc đáo, Huy Cận được biết đến như một nghệ sĩ thơ đầy chất thơ của thiên nhiên. Không gian càng mở rộng, càng rộng lớn, lòng người cũng trở nên trống trải, trống trải. Bức tranh “bến cô đơn” thể hiện một nơi xưa kia chỉ toàn người qua lại, nay không còn bóng người, tiếng thì thầm. Nó rất buồn.
Tóm lại, hai đoạn đầu của bài thơ “Tràng giang” là một nỗi buồn suy tư về thiên nhiên và nỗi lòng của tác giả.Cuộc đời thơ của Huy Cận trước Cách mạng tháng Tám luôn rất đau buồn và luôn bị những nơi hiểm trở, to lớn lao đao. Tràng Giang mà tác giả đang viết về không phải là dòng sông chung, mà là vận động buồn của con người trước thời đại, vận động của kiếp người trôi nổi, vận động thăng trầm của lịch sử. … Ngay cả ngòi bút của Huy Cận cũng buồn. , rất được lòng người đọc và người nghe, để lại trong lòng người đọc những dư vị sâu sắc và lâu dài.
Đăng bởi Bùi Ngọc
.