Nguyễn Khuyến là người đã có công đưa sách về cội nguồn lưu lạc, làng xóm, cuộc sống đời thường của người nghèo, người lam lũ,… tạo ra những công ăn việc làm giàu mới, có giá trị. fuko. Có thể nói Nguyễn Khuyến là một nhà thơ làng quê Việt Nam. Có nhiều nhà thơ mô tả các sự kiện cộng đồng, tuy nhiên tác phẩm Nguyễn Khuyến rất nổi tiếng. Trong đó, văn hóa “Thủ Cuội” được cho là cao nhất trong văn học Việt Nam.
Nước lạnh trong hồ bơi được thu gom tốt,
Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ teo tóp.
Những làn sóng xanh theo những làn sóng di chuyển chậm,
Lá vàng trước gió thổi.
Mây đang trôi trên bầu trời xanh,
Con đường cong tre không tồn tại.
Gối, ôm sẽ không mất nhiều thời gian,
Và đó là con cá bò dưới chân của một con vịt.
“Thu điếu” được viết như một bài thơ bảy chữ tám chữ, mang đậm chất thơ cổ, mùa thu ghi dấu những đức tính mộc mạc, chất phác của làng quê Việt Nam. Hai mệnh đề đầu tiên là phổ biến nhất ở các làng quê miền Bắc:
Nước lạnh trong hồ bơi được thu gom tốt,
Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ teo tóp.
Nhà thơ chọn hình ảnh bể thu làm đầu tiên gợi tả. Mùa thu ở miền Bắc đặc trưng bởi một buổi sáng mát mẻ, là điểm nối giữa mùa hè oi bức và mùa đông lạnh giá. Ở đây nhà thơ dùng từ “lạnh” để miêu tả cái lạnh của mùa thu, se se lạnh. Ngoài ra, chữ “lạnh” ở đây còn được dùng để chỉ sự trống trải của một nơi, một bể thu vắng lặng không một bóng người qua lại. Thuật ngữ “trong veo” đã thay đổi đáng kể tông màu của nước, đồng thời, nó khôi phục lại cảm giác trong lành, thanh bình và tĩnh lặng cho hồ bơi. Hai tiếng “eo” được trồng trong câu có tác dụng làm mát và lưu thông khí quyển, đồng thời cho biết diện tích nhỏ của hồ bơi.
Bên bể bơi mùa thu se lạnh, hình ảnh con thuyền hiện ra:
Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ bị teo
Con đò là bức tranh về nông thôn Bắc Bộ, bức tranh con đò đang chơi trong bể, đứa trẻ vừa nói đến sự bình yên, vừa giảm bớt không gian, sự cô đơn. Chữ số một cùng với chữ “tèo” làm cho con thuyền nhỏ hơn, giống như người thả mình xuống vực, cũng nhỏ hơn, ít thấy hơn.
Hai câu thơ này cho thấy khả năng sử dụng ngôn từ siêu đẳng của nhà thơ, đồng thời khiến ta liên tưởng rằng đoạn văn mở ra không gian vô tận, khi không gian có hạn và nỗi cô đơn càng lớn. Một nhà thơ chỉ đơn giản là chọn một vài động từ trong mùa thu để miêu tả:
Những làn sóng xanh theo những làn sóng di chuyển chậm,
Lá vàng trước gió thổi.
Những tính từ được sử dụng với mọi sắc thái trầm lắng, dường như ngay cả những âm thanh nhỏ nhặt nhất cũng lọt vào đôi tai nhạy bén của nhà thơ. Thơ là nhìn thấy và cảm động. Hình ảnh những con sóng xanh trong sương mù như cuốn hút cảnh vật êm đềm và thơ mùa thu, đồng thời khiến người đọc cảm thấy lạnh trong chính hơi nước. Đó là sự “rung rinh nhẹ” của sóng biển, sự rung rinh nhẹ nhất của những chiếc lá vàng, sự yếu ớt sắp xảy ra của hơi nước phía trên bể bơi.
Hai câu thơ thật khác nhau, vạn vật hòa quyện vào nhau, gió thổi sóng vỗ, lá rơi. Các tính từ và trạng từ “bic”, “ti”, “vàng”, “nhẹ”, “vèo” được sử dụng thông minh, phong phú về hình thức, tạo nên bức tranh màu sắc tươi đẹp với sắc xanh. có vàng. Bức tranh lá vàng của mùa thu, Xuân Diệu đã có những câu thơ như sau:
Mùa thu đến rồi! Mùa thu đang tới
Với vải mơ phai và lá vàng
Nay nó lại xuất hiện trong thơ Nguyễn Khuyến như một thành tựu đặc biệt
Hai câu thơ sau tiếp tục miêu tả những diễn biến êm đềm và không kém phần tươi đẹp của mùa thu:
Mây đang trôi trên bầu trời xanh,
Con đường cong tre không tồn tại.
Ý thơ liên tục thay đổi từ gần đến xa để có thể vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về mùa thu tươi đẹp. Bầu trời mùa thu rất xanh, rộng lớn. Những đám mây, những đám mây trôi trong chuyển động chậm. Thoáng mát, êm đềm, yên tĩnh và êm đềm. Đường làng ngõ xóm chẳng ai qua: Con đường tre quanh co vắng tanh. Thiếu có nghĩa là im lặng không một lời, cũng có nghĩa là cô đơn và im lặng. Nhà thơ đã từng viết:
Nhiều dặm, suối ở đâu?
Ai đang đợi ở đây?
Nhà thơ đã thực hiện rất tốt việc miêu tả mầm sống phương Bắc và suy nghĩ của nhà thơ, nhìn thấy trong mắt nhà thơ không mang sự bất ổn của trần gian mà như một thiên đường ở chốn hạnh phúc.
Trong hai đoạn cuối, một hình ảnh cá nhân xuất hiện:
Tựa vào một chiếc gối không mất nhiều thời gian,
Cá chui vào đâu dưới chân vịt?
Câu cá mùa thu, không có gì thú vị hơn thế. Ở những vùng khí hậu yên tĩnh hơn, tiếng cá vang vọng trong đại dương và trong bể bơi, phản ánh sự cô đơn và vô ích của nhà thơ. Chợt tỉnh giấc nghe thấy tiếng cá bay bừa bãi dưới chân vịt. Người đánh cá dường như đang đánh lừa cuộc đời mình vào những giấc mơ mùa thu.
Trong không gian riêng tư yên tĩnh ấy, ta có thể nghe thấy tiếng ồn ào, thanh bình của cuộc sống ngư dân, dù thế nào cũng không có sự xáo trộn đúng chỗ. Con người và sự việc dường như hòa làm một, như có một mối liên hệ đặc biệt mà chỉ có nhà thơ mới cảm nhận được.
Không sai khi cho rằng Nguyễn Khuyến là nhà thơ làng quê Việt Nam. Còn lại trong thơ là hơi thở cuộc sống phương Bắc đẹp đẽ, chan chứa nghĩa tình. Nguyễn Khuyến đã làm sống dậy chất thơ trong cuộc sống của thiên nhiên.
đồng cỏ
.